Em nhớ anh. Giờ này anh vẫn đang ngồi miệt mài bên những lời khai, những biên bản, dạo này anh bận lắm. thấy anh gọi điện khoe anh vừa bắt được một vụ lớn lắm,… anh lại bắt được một vụ nữa rồi… em vui mừng nhưng cũng không khỏi lo lắng cho anh.
Anh ah. Đêm mùa đông gió rét thấu xương, cái rét của vùng núi, nơi là cửa ngõ của những cơn gió mùa đông bắc lạnh đến tái tê. Thế nhưng anh vẫn phải đi làm, thức thâu đêm, giữa trời sương gió ấy để làm nhiệm vụ.
Phải đi đến những vùng xa xôi, hẻo lánh nhất, Bơi qua những vũng nước bẩn đến kinh hoàng…
Anh còn trẻ, mới ra trường đã nhận công tác xa nhà, nhiều lần nhớ mẹ mà vì công việc anh không thể về bên mẹ được, đành ngậm ngùi gọi điện cho mẹ, rồi nói con nhớ mẹ..
Không một lời kêu ca than trách công việc, anh là vậy đấy. Làm gì cũng làm hết sức mình. Làm hết khả năng mình có thể.
Em tự hào lắm mỗi khi anh khoe án thành công, có những chiến công thầm lặng anh lặng lẽ kể cho em nghe. Dù anh không nói ra nhưng em biết được anh đã đóng góp rất nhiều công sức của mình trong những vụ án đó. Tuy vất vả nhưng anh luôn tận tình với công việc. Đem hết năng lực của mình để hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ. Điều đó làm em thêm tự hào và yêu anh nhiều hơn.
Khi em cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, thì anh lại ở đâu đó ngoài bầu trời rét buốt kia. Em nhớ, nhớ anh lắm. Muốn nói chuyện với anh lắm, nhưng không muốn anh phân tán tư tưởng khi đang làm nhiệm vụ, em lại thôi, không gọi điện, không nhắn tin nữa, đợi khi nào anh xong việc, về anh sẽ gọi em. Công việc của anh luôn phải đi sớm về khuya, khi anh hoàn thành nhiệm vụ thì em đã say giấc từ bao giờ. Anh gọi điện, em ngái ngủ chỉ ú ớ được mấy câu rồi lại chìm vào giấc ngủ. Không có thời gian chia sẻ với anh thật nhiều, thật nhiều… em biết anh không trách em, vì em cũng rất mệt mỏi, ngày đi học cả ngày, công việc của em bận rộn, thêm những giờ giấc tập luyện của nhà trường rất khắt khe, em biết anh không đòi hỏi em phải thức đợi anh về, thức để nói chuyện cùng anh…
Đâu cần phải như vậy mới là yêu đúng không anh, yêu đơn giản là chúng mình hiểu và thông cảm cho nhau. Tình yêu không chỉ là thứ cảm xúc của hai người thuần túy, mà với em tình yêu còn là cả lòng yêu nước, yêu công việc của mình. Hi sinh cho tình yêu cũng là hi sinh cho đất nước. Mỗi dịp lễ, dịp cuối tuần khi bạn bè nắm tay người yêu đi dạo dưới những hàng cây đầy lãng mạn, thì em lại đứng đó một mình, nhưng em không cô đơn, vì lúc nào anh cũng nghĩ đến em mà. Anh cũng vậy, giữa đêm lạnh giá nhưng anh không cô đơn đâu, em luôn nhớ đến anh ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào. Hi sinh những dịp lễ tết ấy để anh làm nhiệm vụ,bảo vệ bình yên cho nhân dân, thật hạnh phúc biết mấy anh ạ.
Thương anh nhiều lắm và điều em muốn nói với anh là em rất tự hào về anh ^ ^!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét