25 thg 2, 2013

Người đưa ô và người đi cùng dưới mưa






Hôm qua tôi có viết một bài về chuyện 10 điều khiến đàn ông nên là một người giàu, trong đó có nhắc đến một đoạn đại để là: Con gái bây giờ chỉ thích người mua ô và che ô cùng tôi chứ không phải là người chịu ướt để che mưa cho tôi nữa đâu. Đó chính xác là suy nghĩ của tôi cũng như rất rất nhiều người mà tôi quen biết, thế nên thú thực tôi nói ra tự tin kinh khủng, đinh ninh 101% ai cũng nghĩ như vậy.

Nhưng rồi, mọi sự mới vỡ lẽ khi một cô bạn của tôi, sau khi đọc đến đoạn này thì giãy nảy lên. Nó bảo vì tôi sống quá thực dụng nên mới suy nghĩ như vậy thôi, chứ còn rất nhiều phụ nữ mong muốn người ở bên cạnh mình suốt đời là người chịu mưa chịu gió để ta không bị ướt. Thế rồi theo đà bức xúc ấy, nó lôi tôi xềnh xệch ra bắt tìm cho kỳ được câu chuyện về 2 người:Người đưa ô, và Người đi cùng dưới mưa. Chuyện thế này:

***

Mỗi người trong cuộc sống đều có 2 người này, đó là: Người đưa ô và Người đi cùng dưới mưa! Cả 2 người này đều quan trọng với bản thân mỗi chúng ta và khiến ta phải đưa ra những quyết định, sự lựa chọn để có được hạnh phúc mà mình vẫn mong muốn. Vậy họ là ai?
Người đưa ô - Người mà ta yêu nhất!

Là người mà ta yêu nhất, có thể không phải là tình đầu, cũng chẳng phải là tình cuối, cũng chẳng phải mối tình kéo dài nhiều năm trời hoặc chỉ thoáng qua 1 vài tháng. Đôi khi chỉ là 1 ánh mắt vô tình chợt gặp hoặc là cả 1 sự gắn bó lâu dài khiến con người ta như nhận ra mình mãi thuộc về người đó.

Gọi người này là người đưa ô vì có thể đối với ta, người này là tất cả nhưng với người ấy ta chỉ giống như bến đỗ vô tình ghé vào, rồi lại quay đi. Nó không giống như người đi với ta trong cơn mưa, họ chỉ đưa cho ta chiếc ô, để ta che đi cơn mưa đang rơi và dường như họ giống cốc cà phê trong mùa đông lạnh giá, họ chỉ ấm áp và nóng bỏng một thời điểm nhất định, rồi sau đó cũng lạnh nhạt ...

Với người đưa ô, ta có thể đi hàng trăm cây số chỉ để hỏi 1 câu vì sao lại chia tay, là người có thể khiến ta lang thang cả ngày trong những shop nước hoa chỉ để tìm cái hương thơm quen thuộc mà mỗi lần ta úp mặt vào áo người ấy... Và đó là người mà ta yêu nhất, nhưng vấn đề ở đây ta ko phải là người mà người ấy yêu nhất ...


Người đi cùng dưới cơn mưa - Người mà yêu ta nhất!

Khác với người đưa ô, họ là người yêu ta nhất, là người mà yêu ta hơn yêu bản thân mình, yêu là đi mưa với người mình yêu chứ không phải là đưa ô cho người yêu. Là người dang tay hứng hết những giọt nước mưa, là người giữ cho ta vô trùng với những lo toan trong cuộc sống. Là người biết rõ ta thích gì, ta cần gì, ng ấy chiều ta một cách hòan hảo, vô điều kiện. Là người mà đôi lúc ta ước mong có 1 phép màu để điều ước "ta sẽ yêu người ấy" trở thành sự thật.

Sự quan tâm và chân thành của người ấy khiến ta ko thể dứt bước ra đi, và chính điều đó làm ta nợ người ấy nhiều, rất nhiều, nhiều lắm!

Bạn cũng sẽ gặp 2 người đó trong đời, người may mắn thì sẽ gặp 2 người đó đến cùng 1 lúc, 2 người đó là một. Nhưng người đau khổ bởi 2 người đó đến cùng thời điểm nhưng lại là 2 người khác nhau. Tình yêu bắt người ta phải lựa chọn...





***

Tôi có nhớ mang máng mình đã nghe về câu chuyện này rồi, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên đọc và suy ngẫm kỹ nó nhất. Thường đối với một sự việc nào đó, chúng ta thường có rất nhiều cách hiểu và những lý giải cho cái sự hiểu ấy của mình. Thế nên đọc qua thấy cũng có lý, mà nghĩ lại thì mình cũng đâu sai

Tôi đoán người viết ra câu chuyện trên chắc là người lãng mạn lắm, vì nghĩ rằng người đi cùng họ dưới mưa mới là người yêu họ nhất, còn người đưa ô chỉ coi ta như bến đỗ ngắn ngủi, một ngày nào đó sẽ rời xa mà thôi. Còn gì cảm động hơn khi có một người sẵn sàng chịu ướt chịu lạnh để bảo vệ ta? Nhưng tôi tự hỏi, người ấy có hy sinh bản thân mãi để giữ tôi "vô trùng" trước những lo toan của cuộc sống suốt đời được không? Tôi thực tế lắm, nên nghĩ một người đàn ông dù có khỏe mạnh vững vàng cỡ mấy mà không biết quý trọng chính bản thân mình thì sớm muộn cũng chẳng thể trụ nổi, đến lúc ấy người phụ nữ của họ biết phải làm sao?

Mà tôi cũng không muốn mình quá là "sạch sẽ" đến như vậy đâu, tôi thích sống trên đời phải bẩn bẩn bụi đường, cái gì cũng nếm qua một vài lần cho biết. Cứ che chở bảo vệ tôi, đến lúc vấp ngã không biết tự đứng lên, sống trong mộng tưởng đời như mơ chẳng mưa chẳng gió mãi nghe không ổn chút nào. Như bạn tôi hay đùa là: "Ngã nhiều mới lớn được!", rồi ai cũng phải trưởng thành, phải tự lo toan, đâu thể cứ mãi ngẩn ngơ chẳng biết gì được.







Ô có thể mua rất nhiều, manh áo ướt rồi giặt phơi lại như mới, hoặc nếu có điều kiện thì mua áo mới cũng chẳng sao. Nhưng điều quan trọng ở đây, đó là sau cơn mưa ấy ai vẫn có thể trụ vững để tiếp tục đi cùng ta suốt chặng đường dài phía trước. Ai bảo người đưa ô là người nghĩ đến bản thân đầu tiên, ai bảo họ chỉ coi tôi như bến đỗ đến rồi lại đi? Tôi thì thấy họ mới chính là đang nghĩ cho tương lai của nhau, vì cả hai người có cùng nhau san sẻ gánh nặng thì mới có thể ở vững vàng ở bên nhau đến cuối con đường được chứ.

Thế thì, tôi thà chọn người mua ô, che ô và đi cùng tôi.

2 nhận xét:

hãy biết yêu thương và sống hết mình vì ngày mai!

câu chyện rất hay và ý nghĩa, chúng ta cần sống biết cho đi, yêu thương và chia sẽ

Đăng nhận xét

Người hâm mộ

 
Chia sẻ