Ngoài những bản năng và hấp lực tự nhiên được quy định bởi giới tính, có một sự thật là ai cũng thèm khát một khoảng riêng tư để cất giấu những bí mật của đời mình.Nhưng ngược lại, không ai muốn cô đơn cả.
Chúng ta luôn đòi hỏi sự độc lập, không bị ảnh hưởng hay lệ thuộc vào bất cứ ai. Nhưng đồng thời ta không ngừng mong mỏi được đắm mình trong sự an toàn, ấm áp, êm đềm của một mối quan hệ bền bỉ và đáng tin cậy.
Chúng ta luôn mong mỏi được chia sẻ vui buồn, hạnh phúc, khổ đau với ai đó mà mình thương yêu và yêu thương mình. Đó là một nhu cầu mạnh mẽ. Một nhu cầu được gắn liền với hai chữ : “Con người”
Giữa những người lạ, ta cần một người quen..
Giữa những người quen, ta cần một người yêu..
Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu..
Giữa những người hiểu, ta cần một người tin..
Như thế, yêu chưa phải là kết cục có hậu của một đời người. Yêu – mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà thôi.
Chúng ta cần nhau, trước hết để yêu nhau. Nhưng không phải chỉ để yêu nhau.
Chúng ta cần nhau cho một cuộc khám phá rất sâu, một cuộc phiêu lưu rất dài..
Người ta sẽ ngạc nhiên khi nghe câu “Tôi yêu em/anh”, lắm lúc người ta sẽ hoang mang lo lắng: lời ấy có thật tình chăng?
Nhưng khi ta nói “Tôi cần em/ anh” thì người ta lại không nghi ngại. Vì sao vậy?
Đó là bởi vì, khi ta nói yêu, thường là thổ lộ.
Nhưng khi ta nói cần, thường là thú nhận.
Là thú nhận, nghĩa là nó thành thật. Thành thật hơn hết thảy.
Khi ta biết mình cần gì, tức là ta biết mình có gì, thiếu gì, muốn gì.
Khi ta nhận ra mình cần ai đó là khi ta thành thật với mình nhất.
Con người vốn quá kiêu hãnh và tự tôn, bởi thế chúng ta ít khi thú nhận về điều mình thật sự cần.
Chúng ta sợ lời thú nhận ấy sẽ biến mình thành kẻ yếu đuối, sợ bị người khác nắm vận mệnh mình trong tay.
Ta sợ khi người khác biết được bí mật của ta rồi, thì ta sẽ thua chắc, sẽ không còn đường lùi.
Và nếu “đời không như là mơ”, trông ta thảm hại làm sao trong mắt họ: người đã biết điều ta cần, và đã lắc đầu từ chối.
Bởi thế nên chúng ta cần, nhưng lại giả vờ như không đếm xỉa đến. Chúng ta tưởng đó là cách giữ thể diện, vị thế, lòng kiêu hãnh.
Có lúc ta lại ra vẻ cứng cỏi, xa cách, ngạo nghễ, khép kín và bất cần, như thể chúng ta có khả năng tồn tại như những tinh cầu đơn độc.
Nhưng nhiều khi đó chính là cách ta đánh mất những điều quý giá.
Khoảnh khắc mà ta tìm được một người thực sự có ý nghĩa với ta đang tồn tại trên cõi đời này.
Bất kể sau cùng ta có nắm giữ được trái tim của người ấy hay không thì khoảnh khắc đó cũng là khi ta bắt đầu cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.
Khi bắt đầu cảm thấy không cần nhau nữa, hay khi tưởng rằng không cần nhau nữa, đó là lúc hạnh phúc bắt đầu bỏ ta đi.
Đôi khi, lời yêu không nhất thiết phải nói, nhưng cảm giác cần nhau thì không thể không bày tỏ.
Bởi khi nhận ra mình cần đến ai đó, ta cũng đồng thời nhận ra rằng họ có ý nghĩa to lớn thế nào đối với đời ta. Nhờ đó ta có thể nhìn thấy một cách rõ ràng hơn những gì họ mang đến cho ta. Và khi ấy, có lẽ ta sẽ nói thường xuyên hơn lời cám ơn. Ta sẽ biết trân trọng hơn những gì ta nhận được.
Người cần người, là những người may mắn nhất thế gian. Nhưng trước hết, hãy trở thành một người cần người khác.
Làm thế nào để trở thành một người cần người khác? Có gì khó đâu, chỉ cần thành thật với chính mình.
Bởi ta là con người. Ta được thiết kế để cần nhau.
không rõ nguồn, tác giả thông cảm^^
0 nhận xét:
Đăng nhận xét