Ngày xưa, khi lần đầu tiên được sở hữu một chiếc máy tính, chú em đã dạy em một bài học lớn rằng: Có thể nhấp chuột vào mọi thứ, nhưng tuyệt đối không xoá những gì mà mình không tạo ra.
Giới hạn an toàn trong cuộc sống là khi mình có thể nắm rõ bản chất và kiểm soát được nhịp chảy xung quanh mình. Chỉ khi mình kiến tạo nên điều gì đó, thì mới có thể hiểu rõ nhất về nó, biết rằng nó nên hay không tồn tại. Bài học vỡ lòng cho những người lần đầu tiên tiếp cận với công nghệ, cũng là chìa khoá để an toàn và suôn sẻ trong quá trình sử dụng.
Bao nhiêu năm xuôi ngược trong cuộc đời, đôi lúc đứng trước một biến cố hay gặp chuyện gì khiến mình phải suy nghĩ, em lại nhớ về câu nói ngày xa cũ đó. Đừng xoá những gì mình không tạo nên. Thì ra không chỉ riêng trong việc sử dụng một chiếc máy tính, mà cuộc sống, nhiều khi cũng na ná như thế. Cũng có một quy luật vô hình như thế, nhưng nhiều khi người ta cứ tảng lờ đi, cứ cố tình quên đi những điều đáng phải nhớ.
Không phải bỗng nhiên hôm nay em ngồi viết lại những dòng suy nghĩ này và những tâm sự vẩn vơ liên quan tới câu nói trên. Chiều nay, khi vô tình lang thang trên voz, em kích chuột vào threat của một bạn trẻ. Bạn ấy nói lời vĩnh biệt trước khi từ bỏ một cộng đồng ra đi mãi mãi. Mới đầu còn cười sặc sụa vì những comment dí dỏm, nhưng khi kích chuột hết hơn 50 pages của topic, em chợt lạnh người. Hình như có một người muốn từ bỏ cõi đời mà đi, với những viên thuốc ngủ. Thực hư tới giờ vẫn chưa được sáng tỏ, nhưng trong đáy lòng mình, em vẫn mong đó chỉ là một trò đùa.
Ngày hôm trước khi nép mình bên ô cửa chật chội của chuyến xe bus cuối ngày lúc tan tầm đông đúc. Em nghe loáng thoáng trên VOV đang review lại việc một bạn nam thanh niên nhảy cầu tự tử bất thành. Loáng thoáng trong những dòng comment vội vã, hình như tất cả đều cười đùa và nghĩ rằng hành động ấy quá ư ngu dại. Có một thoáng nào đó trong tâm tưởng, bạn thanh niên ấy biết rằng, bố mẹ mình sẽ xé ruột xé gan thế nào khi biết con mình nỡ dứt tâm bỏ lại họ trên đời.
Cuộc sống giống như một đoạn đường dài, lên xuống tựa cái đồ thị hình sin ai cũng phải vẽ một lần khi học tới phổ thông. Bản nhạc nào cũng phải đi qua phím thăng phím trầm, càng gồ gề, càng khấp khuỷu, mới để lại ấn tượng sâu trong lòng người. Sống trên đời này cũng vậy, ai cũng một lần trải qua những nỗi đau, tưởng như cắt da cắt thịt, tưởng như tâm can vỡ vụn. Ngưỡng chịu đau của mỗi người mỗi khác, thế cho nên không phải ai cũng đi qua vũng bùn giống như ai. Nhưng trải qua nỗi đau là điều cần thiết, giống như tấm vé thông hành để ta bước vào cuộc đời, giống như tấm bằng của trường đại học cuộc sống. Vậy nên đừng vì những khó khăn hiện tại, dù biết rất nhức nhối, dù biết rất đắng cay, mà nghĩ tới chuyện lìa bỏ cuộc đời.
Đừng xoá đi những gì bạn không tự tay tạo ra.
Yêu thương này, nếu như không phải bạn xây đắp nên nó, mà nó đến từ một người khác, chân thành muốn dâng tặng bạn, thì dù có không chấp nhận, cũng đừng tự tay xoá bỏ nó. Yêu thương giống như những đợt sóng xô bờ, mải mê đuổi theo cát. Nhưng rồi theo tháng ngày, tuần trăng cũng sẽ khiến cho con sóng rút mãi ra xa để tìm tới những bờ cát mới. Hãy cứ nhẹ nhàng với những yêu thương đó, đừng làm đau những người đang thương yêu, lo lắng cho mình.
Nếu một lần xem phim về Natra, hẳn bạn vẫn còn nhớ đoạn phim khi Natra tự huỷ hoại thân mình. Xương máu, hình hài của mình, không phải do mình tự tạo ra mà do cha mẹ mình ban tặng. Mình lớn khôn đến từng này, mình học hành tới nơi tới chốn như ngày hôm nay, dù rằng nhiều thứ chưa được bằng bạn bằng bè, nhưng đều được đánh đổi bằng mồ hôi và công sức, bằng máu và nước mắt của mẹ cha. Bạn không phải do chính mình tạo ra, vậy nên đừng tự tay xoá đi nó.
Có ngồi bên ngoài hành lang bệnh viên trong một ca cấp cứu, có đứng bên bờ dòng nước xiết nhìn người bị cuốn trôi, có nắm tay một người đấu tranh với bện tật trong những giây phút cuối đời, có nhìn những giọt nước mắt của người thân ướt nhèm mi mắt, mới biết cuộc sống này có giá đến từng nào. Nếu chưa một lần nghĩ tới những điều đó, nếu như còn phí hoài một giây phút giày vò bản thân vì những kẻ phụ bạc mình, thì hãy bỏ ra một vài ngày cuối tuần, về nhà, nhìn tóc mẹ bạc, nhìn cha lưng còng, rồi tự vả vào mặt mình cho tỉnh ngộ đi thôi.
Nếu đã từng một lần sống trong cảnh gia đình có một người tự tước đoạt đi mạng sống của mình, để biết những nỗi đau và sự giày vò còn lại mãi trong tim và khoé mắt của người sống, thì chắc chẳng ai làm những điều dại dột tương tự như thế. Sống trên đời này mới khó, sống tử tế mới khó, chứ chết đi, thì có gì là không dễ dàng đâu?
Đừng giơ tay lên xoá đi những gì người khác tạo dựng. Đừng ác độc với chính những người đang thương yêu mình. Xin một lần, nếu như ai từng u uẩn trong mình những suy nghĩ như thế. Thức tỉnh lại đi.
Gốc từ topic này: http://vozforums.com/showthread.php?p=42025312&highlight=#post42025312
8 nhận xét:
Có những người chấp nhận dễ dàng buông tay với cuộc sống khi họ gặp những khó khăn nhất định,nhưng có lẽ họ chưa bao giờ thấy có những người bệnh chiến đấu tới cùng với bệnh tật dù trên đầu không còn một sợi tóc để được sống... không một lý do nào có thể giải thích cho hành động nông nổi của họ được, dù hoàn cảnh tác dộng có là khách quan hay chủ quan
biết trân trọng những thứ mình đang có, và hãy nên biết cảm ơn những ai đã tạo ra nó cho ta. không nên vì những cái phù du mà xoá đi những chúng, làm cho người khác phải đau lòng. chúng ta đã không tạo được gì cho đời, cho người thì chớ nên phụ đời, phụ người.
nhiều lần muốn bỏ đi, muốn buông xuôi tất cả nhưng lại nghĩ nếu như ta không biết quý trọng ta thì hãy nghĩ cuộc sống này còn nhiều người chờ đón ta, mong cho ta tốt, trưởng thành, vì vậy chớ phụ sự mong đợi của người khác. đừng bao giờ ấn yes sau khi ấn delete all mà chưa kiểm tra và suy nghĩ kĩ.
Bài viết rất hay, mình thích nhất câu kết:"Đừng giơ tay lên xoá đi những gì người khác tạo dựng. Đừng ác độc với chính những người đang thương yêu mình. Xin một lần, nếu như ai từng u uẩn trong mình những suy nghĩ như thế. Thức tỉnh lại đi." đã đến lúc phải thay đổi rùi. hì
Chúng ta làm người thì phải biết trân trọng những gì mà mình đang có,vì tất cả chẳng thể dễ dàng gì cả.nếu chúng ta mà biết trân trọng nó thì cuộc sống của chúng ta sẽ được tốt đẹp hơn.Sự sống của con người thật sự mong manh.Sự sống đó khôn phải do chúng ta tạo ra mà chính bố mẹ chúng ta mang đến.Vì vậy những ai mà đang có những ý định không tốt về cuộc sống thì hãy nghĩ lại theo hướng tích cực hơn.
Hãy cố gắng mà suy nghĩ chín chắn hơn trong cuộc sống này.có nhiều thứ mất đi sẽ có thể lấy lại được,nhưng đối với tính mạng thì mất đi sẽ mãi mãi không lấy lại được nữa.chính vì thế mà chúng ta phải biết trân trọng nó.Những thứ mà chúng ta không tạo ra thì đừng nên buông xuôi và vứt bỏ vì chúng ta sẽ hối hận không kịp đâu.
Có không ít người đang muốn xóa bỏ đi những gì mà chúng ta không làm ra được mà họ coi đó là chuyện bình thường.Có lẽ không ai trong số chúng ta là không hiểu rõ được tầm quan trọng của sự sống.Tuy nhiên nhiều người đang có một cách sống rất tiêu cực.Họ không biết rằng những bậc sinh thành ra họ mới là những người tạo ra điều đó.Khi họ quyết định làm một điều gì đó dại dột thì người đau nhất có lẽ là cha mẹ của họ.Vì vật mỗi người trong chúng ta phải có một nhận thức đúng đắn và có những cách sống phù hợp để không tự tay xóa đi những gì mình không tạo ra.
Cuộc sống của con người đâu phải dễ gì mà có được.đôi khi con người chúng ta cũng phải suy ngẫm lại những gì mà chúng ta đang làm và chúng ta đã có được.Chúng ta phải biết rằng không phải tự nhiên mà chúng ta lại có được cuộc sống đó.Nếu thật sự là một con người có suy nghĩ thì hãy sống sao cho tốt để không phụ những gì mà ông trời và cha mẹ ban tặng cho chúng ta.
Đăng nhận xét