Vậy là mùa mưa bão cũng đã bước vào giai đoạn đỉnh điểm, hàng năm vào mùa này chúng ta không thể không nhắc đến miền Trung quê hương thùy dương. “Một đòn gánh” hai đầu đất nước năm nào cũng phải gồng mình để chống chọi lại từng đợt mưa bão tàn phá. Đêm nay nghe tin bão đang về chúng tôi lại day dứt đứng ngồi không yên, hướng ánh mắt về miền Trung thân thương với vai trò những đứa con của dãi đất miền Trung yêu thương xa quê đang mong mỏi được trở về…
Thiên nhiên vốn dĩ hiền hòa là thế ban tặng cho muôn loài nhiều điều quý giá cho cuộc sống nhưng thiên nhiên cũng thật dữ dội và vô tâm khi trút xuống dãi đất miền Trung từng đợt cuồng phong mưa dữ, mỗi lần thiên nhiên giận giữ như vậy thì cuốn trôi bao nhiêu thứ của mảnh đất miền quê thùy dương này và để lại là bao nhiêu nỗi đau vô bờ bến cho con người nơi đây. Nước lũ dâng cao gieo đau khổ nghẹn ngào đó là cảnh hằng năm chúng tôi và cũng như mọi người con đất Việt biết và chứng kiến ở mảnh đất miền Trung này , nhưng biết làm sao được khi thiên nhiên giận dữ , đành bất lực trước cảnh trời đất bao la này.
Miền Trung quê tôi là như vậy , dường như chúng tôi đã chai lì với cảnh tượng hãi hùng do thiên nhiên gây ra . Nước lũ tràn về cuồn cuộn . Gió thét gào ầm ầm . Mặt biển dậy sóng ì ào. Và lạnh. Và buốt. Và tiếng người í ới gọi nhau trong những cơn gió cuồn cuộn. Tiếng được. Tiếng mất. Chỉ còn những bóng người mờ nhạt trong cái khung nền ảm đạm…
Những ngày qua vào đợt bão lũ trước , trên mảnh đất thùy dương lũ đã cuốn trôi đi hàng ngàn ngôi nhà, hàng trăm con người đã ra đi theo dòng nước lũ, hàng ngàn hộ gia đình ở Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị,Huế,..đã phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất. Sự chia ly, mất mát, đau thương…đó là những gì đã và đang hiện hữu nơi mảnh đất cằn cỗi miền Trung quê tôi. Dẫu biết rằng có mấy ai đi qua hết cuộc đời mà không phải chịu những mất mát tổn thương của đời người . Nhưng có lẽ với người dân miền Trung quê tôi – những người dân đang sinh sống tại mảnh đất này cuộc sống với những người dân quê tôi đã không công bằng hay không muốn nói rằng là quá bất công.
Còn đối với chúng tôi, những người con miền Trung đang công tác và học tập tại Hà Nội thì đang mỏi mòn trông ngóng từng tin tức một về những đợt thiên tai này. Những giây phút thấp thỏm lo âu, những trăn trở trong từng đêm thâu thao thức.
Đợi chờ nhiều , ngóng trông nhiều rồi chúng tôi cũng nóng lòng về tin tức từ quê nhà miền Trung sau cơn bão. Những cơn bão rồi sẽ đi qua, nhưng nỗi đau thì vẫn nằm lại trên bao khuôn mặt người con nơi đây, trên bao mái nhà còn sót lại,... Những chiếc thuyền ra khơi chỉ cố tìm thêm chút cá, chút tôm để vun vén thêm cho cuộc sống gia đình nơi đây. Nhưng rồi cơn bão xa ập đến, thình lình, bất ngờ, không báo trước. Và thuyền về chỉ là những mảnh chắp vá còn lại của con thuyền nhỏ bé giữa lòng biển khơi trôi dạt vào bờ. Một chiếc nón lá cũ , một mảnh áo phai màu . Đó là tất cả những gì còn lại sau chuyến đi định mệnh của những người đàn ông ven biển miền Trung này. Thế rồi giờ đây để chiều chiều, lại có những người vợ, người mẹ dắt díu nhau ra bờ biển, nhìn về cái khoảng trời xa xăm và mênh mông ngoài kia, gào khóc thảm thiết, chờ đợi sẽ thấy bóng ai đó trở về, nguyên vẹn. Thấy thương lắm những bóng người đợi chờ mòn mỏi, bóng hắt lên khi chiều muộn dần buông xuống ….
Qua những hình ảnh gian khó về quê hương tôi hẳn nhiều người nơi khác họ sẽ thấy mình còn hạnh phúc lắm, đủ đầy lắm khi thấy những đứa trẻ nơi vùng lũ quê tôi bơi qua chia nhau gói mì tôm cứu trợ mà gặm cho qua cơn đói. Rồi họ sẽ hiểu được thế nào là khắt nghiệt, là khổ đau , mất mát tột đọ khi chứng kiến cảnh những gì mà mình vun đắp nên, căn nhà mình xây, đàn gà, đàn vịt, vài con lợn vừa độ lớn chuẩn bị đem bán để dành dụm tiền cho con ăn học bỗng chốc bị cuốn trôi đi, tất cả. Thậm chí có nhiều nơi trước đó từng là những mái nhà tràn ngập trong hạnh phúc của những bữa cơm đầy đủ gia đình, giờ chìm trong màn nước thăm thẳm âm ỉ tiếng ai đó khóc than và người lạnh buốt co ro trên mái nhà, chờ đợi, khắc khoải…những người thân trong gia đình mình giờ này đang còn hay đã mất.
Nhưng rồi có nỗi đau khổ nào mà không chan chưa tình thương của con người , có nỗi xót xa nào mà không khiến lòng người ta day dứt . Nhưng chúng ta cũng phải tự hỏi xem trong cuộc sống bộn bộn này, vô số những bon chen chật vật cho “cơm áo gạo tiền”, thì có mấy ai bỏ chút thời gian để lắng nghe và đưa mắt nhìn sang những cuộc đời khác. Và cái sự thật khiến chúng ta không khỏi chạnh lòng trước những nỗi đau , những số phận bất hạnh đó.
Và sau cơn bão thì bầu trời lại lặng yên, cho dù những nỗi đau tang thương vẫn còn đó trên từng mái nhà, nhưng đồng bào miền Trung là máu thịt Tổ Quốc, mỗi khi mùa mưa bão lại về, đồng bào cả nước lại hướng về miền trung thân yêu. Rồi như thường lệ những cuộc quyên góp vì đồng bào miền Trung lại diễn ra. Mỗi người dân Việt Nam ta với tinh thần “ lá lành đùm lá rách” san sẻ một chút của mình, một chút mì gói, một chút áo quần cũ. Mỗi khi như vậy tinh thần nhân văn thương người của nhân dân Việt Nam ta lại trỗi dậy mạnh mẽ, thâm chí có những đứa trẻ còn đập cả ống heo dành dụm của mình để gửi chút yêu thương ra miền trung xa xôi, miền trung mà có lẽ chưa bao giờ chúng được đặt chân đến. Nhưng chúng là con người ,con người Việt Nam ,chúng biết yêu thương, chúng biết quý trọng bởi vì đó là một phần của đất nước mình, giống như một phần máu thịt, và những con người miền Trung trong kia là anh em là con Rồng cháu Tiên, là những người thân thương mà cả toàn dân tộc ta vẫn thường gọi bằng hai tiếng thiêng liêng: Đồng bào.
Dù số của cải vật chất mà đồng bào miền Bắc, miền Nam và đồng bào xa quê hương Đất Mẹ dành cho miền Trung chỉ bù đắp cho những mất mát của đồng bào miền Trung phần nào đó thôi, nhưng quan trọng hơn thứ đó nữa là đồng bào ta đã dành cho nhau những gì yêu quý nhất , thân thương nhất cho nhau. Một chút yêu thương một chút sự động viên nho nhỏ của đồng bào nơi phương xa cũng có thể giúp cho đồng bào miền Trung có động lực mạnh mẽ vượt lên nghịch cảnh. Nếu như vậy, thì một trời yêu thương, một biển yêu thương mà chúng ta dành cho miền Trung yêu thương sẽ có sức mạnh lớn đến nhường nào.
Rồi chiều nay tin Bão lại sắp về càn quét quê hương thùy dương. Quê hương thân yêu của tôi lại sắp phải chịu những trận gió gào thét, những cơn mưa dày nặng trĩu và dòng nước thì cứ chực cuốn trôi đi tất cả mọi thứ. Nhưng đồng bào miền Trung ơi hãy cố gắng lên, vốn dĩ người miền Trung gian khó nhiều đời nay, người miền Trung sẽ mạnh mẽ chiến thắng bão lũ. Miền Trung - một mảnh đất mà bấy lâu vẫn lặng lẽ hứng chịu nỗi đau cho đất nước. Một mảnh đất trải dài không được sự ưu ái của thiên nhiên nhưng vẫn luôn mỉm cười, luôn vươn lên số phận. Nhưng miền Trung thùy dương vẫn đong đầy những hình ảnh chan chứa tình yêu thương dẫu mưa bão vẫn thét gào: một anh thanh niên lao mình giữa dòng nước để cứu hai đứa trẻ đang chới với trong dòng xoáy cuồn cuộn, những gia đình san sẻ cho nhau phần lương thực ít ỏi còn lại…
Chúng ta con người Việt Nam hãy dành chút thời gian cho nhau, cùng nhau hành động chia sẻ những nỗi buồn, giúp nhau lau đi những giọt nước mắt. xoa dịu đi những nỗi đau. Hãy để những dòng nước lũ , những cơn mưa vô tình không còn nhuốm màu thương đau, hãy cho để tình thương đồng bào ta chan hòa vào dòng nước, để biết rằng cuộc sống vẫn còn có chút ý nghĩa nhân sinh, để miền Trung thân thương sớm có lại cuộc sống bình yên bên bờ Thái Bình Dương. Đồng bào ta hãy thương về miền Trung thùy dương, hãy cùng đồng bào miền Trung vượt qua những nỗi đau.
-- Minh Thanh --